Showing posts with label hat-giong-tam-hon. Show all posts
Showing posts with label hat-giong-tam-hon. Show all posts

Tách cà phê muối

Anh gặp nàng trong một bữa tiệc. Nàng vô cùng xinh xắn và dễ thương… Biết bao chàng trai theo đuổi nàng trong khi anh chỉ là một gã bình thường chẳng ai thèm để ý. Cuối bữa tiệc, lấy hết can đảm, anh mời nàng đi uống cafe. Hết sức ngạc nhiên, nhưng vì phép lịch sự nàng cũng nhận lời.
Tách cà phê muối

Mảnh đất tình yêu

Ngày xửa ngày xưa, có một hòn đảo nơi đó có tất cả mọi cảm xúc sinh sống: Hạnh Phúc, Nỗi Buồn, Tri Thức và những cái khác, bao gồm cả Tình Yêu. Một ngày kia, các cảm xúc được thông báo rằng hòn đảo này sẽ chìm, vì vậy tất cả đều đóng thuyền và rời đi, ngoại trừ Tình Yêu.
 Mảnh đất tình yêu

Tình Yêu Và Lý Trí

Ngày xửa ngày xưa, trước khi loài người xuất hiện, các tính cách sống lơ lửng xung quanh nhau và cuộc sống đối với chúng vô cùng chán nản khi chẳng tìm thấy việc gì đó để làm. Một ngày nọ, chúng tập trung lại và bàn về một trò chơi nào đó.
Tình Yêu Và Lý Trí

Thử yêu lần nữa

Xét về tình cảm, họ yêu nhau. Nhưng về lý trí, rõ ràng, Tony không phải mẫu hình lý tưởng của cô. Joshy hiểu rõ hai người là hai thế giới. Tony cũng chưa muốn có bạn gái để dồn sức cho sự nghiệp. Ngoài mặt, cậu dửng dưng nhưng lại luôn có một sự quan tâm đặc biệt không lời. Vì tất nhiên, dửng dưng chưa bao giờ có nghĩa là không thích. Và họ đã có với nhau một tháng với những gì đẹp đẽ nhất. Mọi việc đi nhanh hơn cả tên lửa NASA, đâu có ai biết cách làm cho tên lửa chậm lại khi nó đã được phóng.
  Thử yêu lần nữa

Khát vọng của nàng Violet

Trong khu vườn nọ, có một bông hoa Violet xinh xắn, luôn tỏa ngát hương thơm. Nàng sống hạnh phúc cùng với những người bạn láng giềng.

Một ngày nọ, ngắm nhìn chị Hoa Hồng kiêu sa với sắc đẹp rực rỡ làm sáng cả khu vườn, nàng Violet chợt thấy mình thật nhỏ bé. Nàng than thở : " So với chị Hoa Hồng may mắn kia, mình chẳng là gì cả. Giá như mình đuợc làm Hoa Hồng một lần trong đời nhỉ, một lần thôi để không phải nằm sát mặt đất thế này, mình cũng mãn nguyện lắm rồi".
Khát vọng của nàng Violet
Khát vọng của nàng Violet

Em yêu anh – phẩy

Cần phải tin vào quyền lực của những chữ cái a, b, c, d, e… Vâng, chỉ cần một chữ cái cũng có thể thay đổi cả một số phận. Bằng chứng ư? Chính là câu chuyện này…

Khi ông bà Point (trong tiếng Pháp có nghĩa là dấu chấm) có một cậu con trai và họ quyết định đặt cho cậu một cái tên vĩ đại. Sau khi lưỡng lự giữa Rambo, Charlemagne, Ramses và Catona, cuối cùng họ lại chọn Virgile bởi đó là tên một trong những nhà thơ cổ đại lớn nhất.

Chỉ có điều là ông Point đã quá xúc động khi ghi tên con vào sổ đăng kí, ông đánh vần nhầm ra “V-I-R-G-U-L-E” và thế là Virgile trở thành Virgule (nghĩa là dấu phẩy).
Khi biết điều này, dù rằng rất giận nhưng vợ ông vẫn nhìn cậu con trai rồi cười:
- Nhìn con thật xinh xắn lại nhỏ bé. Virgule! Thế cũng tốt.
Và cái tên được giữ lại.

Cũng như cái tên của mình, Virgule trông khẳng khiu và buồn cười. Ở trường, mỗi khi điểm danh, thầy giáo gọi:
- Point Virgule!

Và Virgule đứng bật dậy, như một dấu chấm than và đáp:
- Dạ, có mặt!

Sau đó, Virgule lớn lên và đem lòng yêu cô bạn hàng xóm của anh, Séraphine. Khi người ta yêu, sẽ có hai loại người: những người dám thổ lộ và những người không dám. Virgule là loại thứ hai. Và bất hạnh hơn nữa khi mỗi lần Séraphine xuất hiện là Virgule trở nên xanh lét, mồ hôi đầm đìa, bước trượt cầu thang. Anh co rúm người lại đến nỗi trông anh như một dấu chấm, một dầu chấm nhỏ xíu… khi đó có thể gọi anh là Point Point. Và Séraphine chẳng bao giờ nhìn thấy anh.
Em yêu anh – phẩy

Để chồng theo bồ là quyết định đúng của đời tôi

Anh thừa nhận yêu cô ta, không bị ai lôi kéo hay níu giữ cả, chỉ bởi anh thấy hòa hợp, hiểu nhau nên đã cân nhắc kỹ, muốn sống bên người tình.

Chồng cũ tôi yêu một cô gái xinh đẹp, là giảng viên đại học đã ly hôn, có một con nhỏ và kém anh 14 tuổi. Vợ chồng tôi đều nhiều tuổi, anh đã 48, là kiến trúc sư giỏi, phong độ, sống có trách nhiệm. Tôi kém anh 2 tuổi, nhan sắc tạm ổn, công việc bình thường nhưng không ai có thể chê được điểm gì, vậy mà tôi đã để anh đến với cô gái đó. Có lẽ tôi là số ít khi đã quyết định như vậy nên muốn chia sẻ vài suy nghĩ nhân dịp đầu xuân, biết đâu giúp nhiều chị em đang trong hoàn cảnh tương tự sẽ nhẹ lòng hơn.
Để chồng theo bồ là quyết định đúng của đời tôi

Độc thân không phải là ế

Khi một người hỏi tôi đã có người yêu chưa, tôi cười bảo chưa có, thì họ lại ngán ngẩm lắc đầu: “Vẫn ế à?”. Tôi trả lời: Không, là độc thân chứ không phải ế!
Độc thân không phải là ế
Độc thân không phải là ế

Trái tim hoàn hảo

Có một chàng thanh niên đứng giữa thị trấn và tuyên bố mình có trái tim đẹp nhất vì chẳng hề có một tì vết hay rạn nứt nào. Đám đông đều đồng ý đó là trái tim đẹp nhất mà họ từng thấy. Bỗng một cụ già xuất hiện và nói: "Trái tim của anh không đẹp bằng trái tim tôi!". Chàng trai cùng đám đông ngắm nhìn trái tim của cụ. Nó đang đập mạnh mẽ nhưng đầy những vết sẹo. Có những phần của tim đã bị lấy ra và những mảnh tim khác được đắp vào nhưng không vừa khít nên tạo một bề ngoài sần sùi, lởm chởm; có cả những đường rãnh khuyết vào mà không hề có mảnh tim nào trám thay thế. Chàng trai cười nói:

- Chắc là cụ nói đùa! Trái tim của tôi hoàn hảo, còn của cụ chỉ là những mảnh chắp vá đầy sẹo và vết cắt.
Blog 4 mùa hoa cỏ: Trái tim hoàn hảo

- Mỗi vết cắt trong trái tim tôi tượng trưng cho một người mà tôi yêu, không chỉ là những cô gái mà còn là cha mẹ, anh chị, bạn bè... Tôi xé một mẩu tim mình trao cho họ, thường thì họ cũng sẽ trao lại một mẩu tim của họ để tôi đắp vào nơi vừa xé ra. Thế nhưng những mẩu tim chẳng hoàn toàn giống nhau, mẩu tim của cha mẹ trao cho tôi lớn hơn mẩu tôi trao lại họ, ngược lại với mẩu tim của tôi và con cái tôi. Không bằng nhau nên chúng tạo ra những nếp sần sùi mà tôi luôn yêu mến vì chúng nhắc nhở đến tình yêu mà tôi đã chia sẻ. Thỉnh thoảng tôi trao mẩu tim của mình nhưng không hề được nhận lại gì, chúng tạo nên những vết khuyết. Tình yêu đôi lúc chẳng cần sự đền đáp qua lại. Dù những vết khuyết đó thật đau đớn nhưng tôi vẫn luôn hy vọng một ngày nào đó họ sẽ trao lại cho tôi mẩu tim của họ, lấp đầy khoảng trống mà tôi luôn chờ đợi.

Chàng trai đứng yên với giọt nước mắt lăn trên má. Anh bước tới, xé một mẩu từ trái tim hoàn hảo của mình và trao cho cụ già. Cụ già cũng xé một mẩu từ trái tim đầy vết tích của cụ trao cho chàng trai. Chúng vừa nhưng không hoàn toàn khớp nhau, tạo nên một đường lởm chởm trên trái tim chàng trai. Trái tim của anh không còn hoàn hảo nhưng lại đẹp hơn bao giờ hết vì tình yêu từ trái tim của cụ già đã chảy trong tim anh...

Bông hoa bên kia vách núi

Người yêu của chị là một kỹ sư giỏi. Chị yêu sự vững chải, chín chắn của anh, yêu cảm giác ấm áp mỗi khi chị tựa đầu vào vai anh. Và sau 3 năm tìm hiểu, anh chị đã đi đến hôn nhân.

Nhưng đến hôm nay, sau 2 năm là vợ chồng, chị bổng cảm thấy mệt mỏi với những cảm giác mà chị trải qua khi chung sống với anh. Những lí do khiến chị yêu anh trước đây bỗng biến thành những lý do tạo nên sự thay đổi trong chị. Chị là một phụ nữ nhạy cảm, rất dể bị tổn thương trong tình yêu, chị luôn khao khát những khoảnh khắc lãng mạn, giống như bé gái nhỏ thèm kẹo ngọt. Nhưng anh thì lại trái ngược với chị, anh không có sự nhạy cảm, và hoàn toàn không quan tâm đến những khoảnh khắc lãng mạn trong cuộc sống vợ chồng, điều này đã làm cho chị càng chán nản hơn.

Bông hoa bên kia vách núi
Và chuyện j đến phải đến, một hôm chị quyết định nói với anh rằng chị muốn ly dị, rằng chị không thể chung sống với anh thêm một giờ nào phút nào nữa. Rất bất ngờ khi nghe chị yêu cầu như thế, anh chỉ biết hỏi "tại sao ?".
"Em cảm thấy mệt mỏi, không nhất thiết mọi thứ trên đời này đếu cần phải có lý do !", Chi trả lời. Anh không nói j thêm, nhưng suốt đêm đó anh không ngủ được mà chìm sâu vào những ưu tư, khắc khoải. Sự yên lặng của anh càng làm cảm giác thất vọng trong chị tăng lên. Đấy là một người đàn ông không thể biểu lộ j ngay cả khi gặp tình huống khó khăn như lúc này, còn gì nữa để mà chị hy vọng ở anh ?

Cuối cùng anh cũng lên tiếng, anh hỏi chị: "anh có thể làm j để thay đổi ý định của em ?". Ai đó đã nói đúng, rất khó khăn để thay đổi tính cách của một con người, và chị nghĩ rằng, chị không thể thay đổi cách sống của anh. Nhìn sâu vào mắt anh, chị chậm rãi trả lời: "Nếu em nói, em muốn bông hoa ở bên kia vách núi, và cả 2 chúng ta đều biết rằng khi anh cố hái bông hoa đó cho em thì anh sẽ chết, anh sẳn sàn hái nó vì em chứ ?". Anh im lặng một lúc rồi đáp: "Ngày mai anh sẽ trả lời câu hỏi của em....". Những hy vọng cuối cùng của chị hoàn toàn sụp đổ khi nghe câu trả lời của anh.

Sáng hôm sau, chị tỉnh giấc và nhận ra anh đã đi rồi. Chị nhìn thấy một mảnh giấy với những dòng chử quen thuộc của anh, được dằn dưới ly sữa trên chiếc bàn ăn gần cửa. Và chi bắt đầu đọc:
"Em yêu !
Anh không thể hái bông hoa đó cho em, nhưng hãy cho anh giải thích những lý do mà anh không thể..."
Ngay từ dòng chử đầu tiên đã làm tan nát trái tim chị!
Chị tiếp tục đọc:
"... Khi em sử dụng máy vi tính, anh luôn sắp xếp lại chương trình cho em dể sử dụng, và nếu em gặp sự cố gì, anh phải để dành những ngón tay để giúp em khắc phục sự cố đó.
Em thường quên chìa khóa cửa, nên anh phải để dành đôi chân để sẳn sàng chạy về mở cửa cho em.
Khi thấy em luôn ở nhà, anh lo em mắc bệnh tự kỷ, nên anh để dành trí não để pha trò và kể những câu chuyện vui cho em quên đi nỗi buồn chán.
Em thường chăm chú vào màn hình vi tính, anh sợ như vậy sẽ làm hại mắt em. Nên anh phải để dành đôi mắt của anh, để khi chúng ta già, anh có thể nhổ tóc sâu cho em.
Anh để dành tay anh để nắm bàn tay em khi chúng ta đi tản bộ trên bãi biển ngắm cảnh mặt trời mọc... Và anh sẽ cho em biết màu sắc của những bông hoa cũng rực rỡ như khuôn mặt tươi tắn của em... vì vậy, em yêu, trừ khi em chắc rằng có người nào yêu em hơn anh yêu em thì em hãy đề nghị anh hái bông hoa bên kia vách núi. Còn bây giờ, anh không thể hái bông hoa đó cho em, và chết..."

Nước mắt của chị không ngừng rơi trên trang giấy, làm nhạt nhòa những dòng chữ của anh... Chị đọc tiếp: "... Bây giờ, khi em đã biết được câu trả lời của anh, nếu em cảm thấy hài lòng thì hãy mở cửa ra, vì anh đang đứng đó với bánh mì và sữa tươi cho buổi sáng của em, những món ăn mà em thích nhất...". Chị lao đến và mở tung ra, và chị thấy ngay anh với gương mặt lo lắng đang kiên nhẫn đứng đó với khay bánh mì và sữa tươi trên tay. Bây giờ chị đã biết rằng không ai yêu chị bằng anh yêu chị, và tim chị cũng đang rộn ràng nhịp đập yêu thương như thuở ban đầu. Chị quyết định sẽ mãi mãi quên đi chuyện bông hoa ở bên kia vách núi...

Đó là cuộc sống........ và là tình yêu.........
Khi cuộc sống trong sự đầy đủ dư thừa tình cảm thì cảm giác nồng nàn sôi nổi trong tình yêu thương bị khô héo đi. Và người ta không còn nhận thức đâu là tình yêu đích thực giữa cảm giác bình yên và buồn chán đó. Tình yêu được biểu lộ qua nhiều hình thức, qua sự tinh tế nhẹ nhàng hay mạnh mẽ quyết liệt nhất, nó không bao giờ là một kiểu mẫu cho riêng ai... Những bông hoa, những khoảnh khắc lãng mạn chỉ là bề mặt của mối liên hệ này. Nhưng dù ẩn chứa dưới bất kì hình thức nào , điều quan trọng nhất vẫn là một tình yêu chân thành và vô điều kiện...

Và tình yêu chân thành thì luôn chiến thắng mọi lý lẽ !

Bức ảnh cô gái anh yêu

Họ kết hôn đã 2 năm. Chàng thích văn chương và thường gởi các bài viết của mình lên mạng nhưng không mấy ai đọc đến. Chàng cũng thích nghề nhiếp ảnh. Các bức ảnh đám cưới đẹp và lãng mạn của hai vợ chồng là do chính chàng thực hiện. Chàng rất yêu nàng. Nàng cũng rất yêu chàng. Nhưng tình nàng nóng nảy, thích được chiều chuộng và thường xuyên gây sự với chàng. Chàng là một thanh niên tốt bụng và hiền lành nên luôn nhường nhịn và chiều ý nàng. Hôm nay nàng lại "kiếm chuyện" với chàng.
Bức ảnh cô gái anh yêu
Nàng: Sao anh không chụp hình cho đám cưới của bạn em? Cô ấy nói là sẽ trả tiền mà."
 Chàng: Nhưng hôm đó anh lại bận.
 Nàng: Hừm!
 Chàng: Có gì đâu nào?
 Nàng: Anh nói anh không có thời gian á? Anh cứ bớt viết ba cái chuyện lăng nhăng kia đi thì anh sẽ có khối thời gian ra đấy!
 Chàng: Anh ... Rồi sẽ đến một lúc có người nhận ra tài năng của anh.
 Nàng: Hừm, em chẳng quan tâm đến chuyện đó. Anh nhất định phải chụp hình cho đám cưới của bạn em.
 Chàng: Không.
 Nàng: Chỉ một lần này thôi mà.
 Chàng: Anh đã bảo là không là không.
 Cuộc thương lượng đổ vỡ. Vì vậy, nàng đưa ra lời cảnh cáo cuối cùng: " Anh có 3 ngày để suy nghĩ, nếu không thì...?
 Ngày đầu tiên.
 Nàng " phong toả" nhà bếp, phòng tắm, máy tính, tủ lạnh, tivi và cả máy nghe nhạc... Ngoại trừ giường ngủ của họ, để chứng tỏ "ân huệ" của nàng. Tất cả nhiên, nàng cũng phải ngủ trên đó chứ. Chàng phớt lờ mọi chuyện, dẫu sao trongtúi chàng vẫn còn tiền.
Ngày thứ hai.
 Nàng tiến hành một cuộc "bố ráp" và "tịch thu" mọi thứ trong các túi của chàng và cảnh cáo: "Nếu chàng tìm kiếm sự giúp đỡ từ bên ngoài, anh sẽ phải hứng chịu mọi hậu quả. " Chàng bắt đầu thấy bực mình. Đêm đến. Trên giường. Chàng năn nỉ, mong nàng hãy chấm dứt tình trạng "Chiến tranh lạnh". Nàng không chút động lòng. Em sẽ không nhượng bọ cho đến khi anh đồng ý.
 Ngày thứ ba.
 Đêm đến. Trên giường. Chàng nằm quay mặt về một phía. Nàng quay về một phía khác.
 Chàng: Chúng ta cần nói chuyện.
 Nàng: Nếu về chuyện chụp hình đám cưới thì được. Còn chuyện khác thì... quên đi.
 Chàng: Chuyện này rất quan trọng.
 Nàng vẫn im lặng.
 Chàng: Chúng ta ly dị nhau thôi.
 Nàng không tin vào tai mình.
 Chàng: Anh đã có người con gái khác.
 Nàng giận lắm và tính quay lại đánh chàng.
 Nhưng nàng nén lại, muốn chàng nói hết ra đã.
 Nhưng nước mắt nàng đã trào ra.
 Chàng lấy từ ngực ra một bức hình.
 Có lẽ chàng đã giấu nó trong túi áo của chiếc áo thun, nơi duy nhất hôm qua nàng đã không lục lọi. Nàng giận mình đã sơ sót.
 Chàng: Cô ấy dễ thương lắm.
 Nước mắt nàng tuân rơi.
 Chàng: Tính cô ấy cùng hiền lành.
 Trái tim nàng tan nát. Chàng đã đặt hình cô gái ấy ở nơi "gần trái tim chàng"
 Chàng: Cô ấy nói cô ấy sẽ hết lòng giúp đỡ anh thực hiện giấc mộng văn chương sau khi hai người lấy nhau.
 Nàng bỗng thấy ghen tức, vì trước kia nàng cũng đã nói điều tương tự với chàng.
 Chàng: Cô ấy thực sự yêu anh.
 Nàng ước gì có thể ngồi bật dậy và hét vào mặt chàng: Còn em thì không thực sự yêu anh chắc?
 Chàng: Vì vậy anh nghĩ cô ấy sẽ không bắt buộc anh phải làm mà anh không muốn.
 Nàng suy nghĩ, nhưng cơn giận vẫn không nguôi.
Chàng: Có muốn xem hình anh chụp cho cô ấy không?
 Nàng: .......!
 Chàng giơ tấm hình ra trước mặt nàng.
 Cơn giận của nàng bốc cao, nàng hất tay chàng đi và còn lưu lại một dấu tay đích đáng trên má chàng.
 Chàng thở dài.
 Nàng tấm tức khóc.
 Chàng cất tấm hình vào trong túi.
Nàng thu tay mình lại dưới lớp mền
 Chàng tắt đèn và ngủ.
 Nàng mở đèn lên và ngồi dậy.
 Chàng ngủ say sưa.
 Còn nàng thì mất ngủ.
 Nàng ân hận với những điều đã cư xử với chàng.
 Tiếng khóc của nàng tức tưởi hơn và nàng nghĩ đến nhiều chuyện.
 Nàng muốn đánh thức chàng dậy.
 Nàng muốn tâm tình với chàng.
 Nàng không muốn bức bách chàng nữa.
 Nàng nhìn vào ngực chàng. Nàng muốn xem xem cô gái ấy trông thế nào.
 Nàng nhẹ nhàng lấy tấm ảnh ra. Nàng muốn bật khóc và cũng muốn cất tiếng cười.
 Bức ảnh cô gái được chụp thật đẹp. Bức ảnh mà chàng đã chụp nàng.
 Nàng cúi xuống, hôn lên má chàng.
 Chàng mỉm cười bởi vì chàng chỉ làm bộ ngủ ...

Nếu muốn ly hôn hãy bế em ra khỏi cuộc đời anh!

Vào ngày cưới của tôi, tôi đã ôm vợ trên đôi tay của mình. Xe đưa dâu dừng tại trước tổ uyên ương của chúng tôi. Đám bạn thân của tôi nhất quyết bắt tôi phải đưa nàng ra khỏi xe trên đôi tay của mình.

Do vậy, tôi đã bế nàng vào nhà. Lúc đó, nàng là một cô dâu tròn trĩnh và e thẹn, còn tôi là một chú rể rất sung sức và tràn trề hạnh phúc.

Nhưng đó là cảnh của mười năm trước. Những chuỗi ngày sau đó cũng giản dị như một cốc nước tinh khiết: chúng tôi có con, tôi bước vào thương trường và cố gắng kiếm thật nhiều tiền. Khi của cải trong gia đình chúng tôi mỗi lúc một nhiều hơn cũng là lúc tình cảm giữa hai chúng tôi suy giảm dần.

Vợ tôi là một công chức nhà nước. Mỗi sáng chúng tôi cùng ra khỏi nhà với nhau và hầu như về nhà cùng một lúc. Con chúng tôi thì học tại một trường nội trú. Cuộc sống hôn nhân của chúng tôi nhìn bề ngoài hạnh phúc đến nỗi nhiều người phải ganh tị. Nhưng thật ra cuộc sống yên ấm đó gần như bị xáo trộn bởi những đổi thay không ngờ…
Nếu muốn ly hôn hãy bế em ra khỏi cuộc đời anh!
Dew đã bước vào cuộc đời tôi.

Đó là một ngày đầy nắng. Tôi đứng trước một ban công rộng lớn. Dew ôm vòng sau lưng tôi. Con tim tôi, một lần nữa, lại đắm chìm trong dòng suối yêu đương cùng nàng. Đây là căn hộ tôi mua cho cô ấy.

Dew nói: “Anh là mẫu đàn ông có sức cuốn hút với đàn bà nhiều nhất”. Câu nói của Dew đột nhiên nhắc tôi nhớ đến vợ mình. Hồi chúng tôi mới cưới, nàng nói: “Mẫu đàn ông như anh, khi thành đạt sẽ rất quyến rũ với phụ nữ”. Nghĩ đến lời nói đó của vợ mình, tôi thoáng do dự. Tôi hiểu mình đang phản bội lại nàng. Nhưng tôi đã không thể cưỡng lại chính mình.

Kéo tay Dew sang một bên, tôi nói: “Em đi mua mấy món đồ nội thất nhé? Anh có vài việc phải làm ở công ty”. Hiển nhiên là nàng thất vọng rồi bởi vì tôi đã hứa sẽ cùng đi với nàng. Ngay lúc ấy, ý nghĩ phải ly hôn xuất hiện trong tâm trí tôi mặc dù trước đây ly hôn là một điều tưởng chừng không thể.

Nhưng tôi nhận ra khó mà mở lời với vợ về chuyện này. Cho dù tôi có đề cập nó một cách nhẹ nhàng đến đâu chăng nữa, cô ấy chắc chắn sẽ bị tổn thương sâu sắc.

Công bằng mà nói, cô ấy là một người vợ tốt. Tối nào, cô ấy cũng bận rộn chuẩn bị bữa ăn tối, trong khi tôi ngồi phía trước màn ảnh TV. Bữa ăn tối thường xong sớm. Sau đó, chúng tôi cùng xem TV. Không thì, tôi lại thơ thẩn bên máy tính, mường tượng thân thể của Dew. Đó là cách tôi thư giãn.

Một ngày nọ, tôi nửa đùa nửa thật nói với vợ tôi, “Giả dụ chúng ta phải ly hôn, em sẽ làm gì?”. Cô ấy nhìn chằm chặp tôi phải đến vài giây mà không nói lời nào. Hiển nhiên cô ấy tin rằng ly hôn là một cái gì rất xa vời với cô ấy. Tôi không hình dung được vợ tôi sẽ phản ứng thế nào một khi biết rằng tôi đang nói nghiêm túc về chuyện đó.

Lúc vợ tôi bước vào phòng làm việc của tôi ở công ty thì Dew cũng vừa bước ra. Hầu như tất cả nhân viên ở văn phòng tôi đều nhìn vợ tôi với ánh mắt ra chiều thông cảm và cố giấu giếm chút gì đó khi nói chuyện với nàng. Vợ tôi dường như có nghe phong phanh vài lời bóng gió. Cô ấy chỉ mỉm cười dịu dàng với đám nhân viên, nhưng tôi đọc được nỗi đau trong đôi mắt ấy.

Một lần nữa, Dew lại nói với tôi: “Ninh, anh ly dị cô ấy đi? Rồi chúng mình sẽ cùng chung sống với nhau”. Tôi gật đầu. Tôi biết mình không thể chần chừ thêm được nữa.

Khi vợ tôi dọn ra bàn chiếc dĩa cuối cùng, tôi nắm lấy tay cô áy. “Anh có điều này muốn nói với em”, tôi nói. Cô ấy ngồi xuống, lặng lẽ ăn.

Tôi lại nhìn thấy nỗi đau trong đôi mắt nàng. Đột nhiên, tôi không biết phải mở miệng như thế nào. Nhưng tôi phải nói cho cô ấy biết những gì tôi đang suy nghĩ thôi. “Anh muốn ly hôn”. Cuối cùng thì tôi cũng đặt vấn đề hết sức nặng nề này một cách thật nhẹ nhàng.

Cô ấy tỏ ra không khó chịu lắm với lời tôi nói mà chỉ hỏi nhỏ “Tại sao?”. “Anh nói thật đấy”, tôi tránh trả lời câu hỏi của cô ấy. Cái gọi là câu trả lời của tôi đã khiến cô ta giận dữ. Cô ấy ném đôi đũa đi và hét vào mặt tôi “Anh không phải là đàn ông!”.

Đêm đó, chúng tôi không nói chuyện với nhau. Cô ấy khóc lóc. Tôi hiểu cô ấy muốn biết chuyện gì đã xảy ra với cuộc hôn nhân của chúng tôi. Nhưng tôi khó đưa ra được câu trả lời thỏa đáng bởi vì trái tim tôi đã nghiêng về Dew.

Trong tâm trạng tội lỗi tột cùng, tôi thảo đơn ly hôn ghi rõ cô ấy sẽ sở hữu căn nhà, chiếc xe hơi và 30% cổ phần trong công ty tôi. Nhìn lướt qua tờ đơn, cô ấy xé nó ra từng mảnh. Tôi cảm thấy tim mình đau nhói. Người phụ nữ chung sống với tôi suốt mười năm nay bỗng trở nên xa lạ chỉ trong một ngày. Nhưng, tôi không thể rút lại những lời đã nói.

Cuối cùng, điều tôi mong đợi đã đến. Cô ấy òa khóc trước mặt tôi. Tiếng khóc của cô ấy thực sự là liều thuốc an thần cho tôi. Ý định ly hôn dằn vặt tôi suốt nhiều tuần qua giờ đây dường như càng trở nên rõ rệt và mạnh mẽ.

Trời khuya, tôi về nhà sau tiệc chiêu đãi khách hàng. Tôi nhìn thấy vợ tôi đang cắm cúi viết tại bàn làm việc. Tôi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Nửa đêm, tỉnh giấc, tôi thấy cô ấy vẫn ngồi viết. Tôi trở mình và ngủ tiếp.

Vợ tôi đưa ra điều kiện ly hôn: Cô ấy không cần bất cứ thứ gì của tôi, nhưng tôi phải cho cô ấy thời gian một tháng trước khi chính thức ly hôn; và trong thời gian một tháng đó, chúng tôi phải sống với nhau một cuộc sống bình thường. Lý do chỉ đơn giản vì: tháng sau con trai của chúng tôi sẽ kết thúc kỳ nghỉ hè và cô ấy không muốn nó phải chứng kiến cuộc hôn nhân của chúng tôi đổ vỡ.

Cô ấy đưa cho tôi thư thỏa thuận cô ấy soạn sẵn và hỏi: “Anh còn nhớ em đã vào phòng cô dâu trong ngày cưới như thế nào không?”. Câu hỏi này chợt làm sống tại trong tôi tất cả những kỷ niệm tuyệt vời ngày ấy. Tôi gật đầu và nói: “Anh còn nhớ”.

“Lúc đó, anh đã bế em trên đôi tay của anh”, cô ấy tiếp tục, “do vậy, em có một yêu cầu là anh phải bế em ra vào ngày chúng ta ly hôn. Từ giờ đến hết tháng này, anh phải bế em từ giường ngủ đến cửa nhà mình vào mỗi sáng”. Tôi mỉm cười đồng ý. Tôi biết cô ấy đang nhớ lại những chuỗi ngày ngọt ngào hạnh phúc và muốn cuộc hôn nhân của mình kết thúc lãng mạn.

Tôi kể cho Dew nghe về điều kiện ly hôn của vợ mình. Cô ấy cười to và cho rằng đó là một yêu cầu ngu xuẩn. “Cho dù cô ta có đưa ra mánh khóe gì chăng nữa, thì vẫn phải đối mặt với kết cục ly hôn mà thôi”, cô ấy nói một cách khinh bỉ. Lời nói đó của Dew ít nhiều khiến tôi cảm thấy khó chịu.

Vợ tôi và tôi đã không đụng chạm gì về thể xác kể từ khi tôi có ý định ly hôn. Chúng tôi đối xử với nhau như hai người xa lạ. Vì vậy ngày đầu tiên tôi bế cô ấy, cả hai chúng tôi tỏ ra khá lóng ngóng, vụng về. Đứa con trai vỗ tay theo sau chúng tôi: “Cha đang ôm mẹ trên tay”. Lời nói của con trẻ làm tim tôi đau nhói. Từ phòng ngủ đến phòng khách, sau đó mới đến cửa ra vào, tôi đã đi bộ trên mười mét với cô ấy trên tay. Cô ấy nhắm mắt và nói nhẹ nhàng, “Chúng ta sẽ bắt đầu từ hôm nay đừng nói gì cho con hay”. Tôi gật đầu và cảm thấy chút gì đổ vỡ. Tôi đặt cô ấy xuống ở cửa ra vào. Cô ấy đứng đó chờ xe buýt, còn tôi lái xe đến công ty.

Vào ngày thứ hai, chúng tôi “diễn” dễ dàng hơn. Cô ấy dựa vào ngực tôi. Chúng tôi quá gần nhau đến nỗi tôi có thể ngửi được mùi hương từ áo khoác của nàng. Tôi nhận ra rằng đã lâu lắm rồi tôi không nhìn kỹ người phụ nữ thân yêu của mình. Tôi nhận ra vợ tôi không còn trẻ nữa. Đã xuất hiện một vài nếp nhăn trên gương mặt của nàng.

Ngày thứ ba, cô ấy thì thầm vào tai tôi: “Vườn ngoài kia đang bị xói mòn đấy. Anh cẩn thận khi đi qua đó nghe”. Ngày thứ tư khi tôi nâng cô ấy lên, tôi có cảm giác chúng tôi vẫn còn là một đôi uyên ương khăng khít và tôi đang ôm người yêu trong vòng tay âu yếm của mình. Những tơ tưởng về Dew trở nên mờ nhạt dần.

Đến ngày thứ năm và thứ sáu, cô ấy tiếp tục dặn dò tôi vài thứ, nào là cô ấy để chiếc áo sơ mi vừa ủi ở đâu, nào là tôi phải cẩn thận hơn trong lúc nấu nướng. Tôi đã gật đầu. Cảm giác thân thiết, gần gũi lại trở nên mạnh mẽ nhiều hơn.

Nhưng tôi không nói với Dew về điều này. Tôi cảm thấy bế cô ấy dễ dàng hơn. Có lẽ mỗi ngày đều luyện tập như vậy đã làm tôi mạnh mẽ hơn. Tôi nói với cô ấy: “Có vẻ bế em không còn khó nữa”.

Vợ tôi đang chọn váy đi làm. Tôi thì đứng đợi để bế cô ấy. Cô ấy loay hoay một lúc nhưng vẫn không tìm ra chiếc váy nào vừa vặn cả. Rồi, cô ấy thở dài, “Mấy cái váy của em đều bị rộng ra cả rồi”. Tôi mỉm cười. Nhưng đột nhiên tôi hiểu rằng thì ra cô ấy đã ốm đi nên tôi mới bế cô ấy dễ dàng, chứ không phải vì tôi mạnh khỏe hơn trước. Tôi biết vợ mình đã chôn giấu tất cả niềm cay đắng trong tim. Tôi lại cảm thấy đau đớn. Theo phản xạ tự nhiên, tôi đưa tay chạm vào đầu cô ấy.

Đúng lúc đó, thằng con chúng tôi chạy đến “Cha à, đến giờ bế mẹ ra rồi” – nó nói. Đối với nó, hình như nhìn thấy cha bế mẹ ra đã là một phần tất yếu trong cuộc sống của nó rồi. Vợ tôi ra hiệu cho nó lại gần và ôm nó thật chặt. Tôi quay mặt đi vì sợ rằng mình sẽ thay đổi quyết định vào phút chót.

Tôi ôm cô ấy trong vòng tay, bước từ phòng ngủ qua phòng khách, qua hành lang. Tay cô ấy vòng qua cổ tôi một cách nhẹ nhàng và tự nhiên. Tôi ôm cô ấy thật chặt, tưởng tượng như chúng tôi đang trở về ngày tân hôn. Nhưng tôi thật sự buồn vì vợ tôi đã gầy hơn xưa rất nhiều.

Vào ngày cuối cùng, tôi thấy khó có thể cất bước khi ôm cô ấy trong vòng tay. Con trai chúng tôi đã lên trường. Vợ tôi bảo: “Thực ra, em mong anh sẽ ôm em trong tay đến khi nào chúng ta già”. Tôi ôm cô ấy thật chặt và nói: “Cả em và anh đã không nhận ra rằng cuộc sống của chúng mình từ lâu đã thiếu vắng quá nhiều những thân mật, gần gũi”.

Tôi phóng ra khỏi xe thật nhanh mà không cần khóa cả cửa xe. Tôi sợ bất cứ sự chậm trễ nào của mình sẽ khiến tôi đổi ý. Tôi bước lên tàu. Dew ra mở cửa. Tôi nói với cô ấy: “Xin lỗi, Dew, anh không thể ly hôn. Anh nói thật đấy”.

Cô ấy kinh ngạc nhìn tôi. Sau đó, Dew sờ trán tôi. “Anh không bị sốt chứ”, cô ấy hỏi. Tôi gỡ tay cô ấy ra. “Dew, anh xin lỗi”, tôi nói. “Anh chỉ có thể xin lỗi em. Anh sẽ không ly dị. Cuộc sống hôn nhân của anh có lẽ tẻ nhạt vì cô ấy và anh không nhận ra giá trị của những điều bé nhỏ trong cuộc sống lứa đôi, chứ không phải bởi vì anh và cô ấy không còn yêu nhau nữa. Bây giờ, anh hiểu rằng bởi anh đưa cô ấy về nhà, bởi cô ấy đã sinh cho anh một đứa con, nên anh phải giữ cô ấy đến suốt đời. Vì vậy anh phải nói xin lỗi với em”.

Dew như choàng tỉnh. Cô ta cho tôi một cái tát như trời giáng rồi đóng sầm cửa lại và khóc nức nở. Tôi xuống cầu thang và lái xe đến thẳng công ty. Khi đi ngang tiệm hoa bên đường, tôi đặt một lẵng hoa mà vợ tôi yêu thích. Cô bán hàng hỏi tôi muốn viết lời chúc gì vào tấm thiệp. Tôi mỉm cười và viết “Anh sẽ bế em ra, vào mỗi sáng cho đến khi chúng ta già”.

Bức ảnh về tình bạn

Bức ảnh về tình bạn được cư dân mạng lan truyền với mức độ chóng mặt. Trong hình ảnh là hai cậu bé tuổi còn rất nhỏ. Một em nhỏ lành lặn còn em nhỏ kia thì bị bỏng khắp người, da nhăn nheo, biến dạng. Người bạn lành lặn ngồi dưới đất, vươn người đút phần sữa, bánh cho cậu bạn kém may mắn hơn....

Ngọn nến thứ tư

Nếu trái tim con người luôn cháy lên ngọn lửa hy vọng, chúng ta sẽ tìm được những điều tốt đẹp cho cuộc sống như tình yêu, niềm tin và hòa bình.

Trong căn phòng tối, có bốn ngọn nến đang cháy. Xung quanh thật yên tĩnh tới mức người ta có thể nghe thấy tiếng thì thầm của chúng.

Ngọn nến thứ nhất lên tiếng than vãn: "Ta là biểu tượng của sự thanh bình, hòa thuận. Thế nhưng ngày nay những điều đó thật chông vênh. Thế giới hiếm khi im tiếng súng, người với người, thậm chí vợ chồng anh em trong một nhà cũng còn hằn học, cãi cọ nhau. Ta vô cùng thất vọng vì thấy mình vô nghĩa". Thế rồi ngọn nến leo lét và mờ dần cho tới khi lụi tắt hoàn toàn.
Blog 4 mùa hoa cỏ: Ngọn nến thứ tư

Mẹ điên

Mẹ Điên --truyện ngắn của Vương Hằng Tích
Dịch giả: Trang Hạ

    Hai mươi ba năm trước, có một người con gái trẻ lang thang qua làng tôi, đầu bù tóc rối, gặp ai cũng cười cười, cũng chả ngại ngần ngồi tè trước mặt mọi người. Vì vậy, đàn bà trong làng đi qua cô gái thường nhổ nước bọt, có bà còn chạy lên trước dậm chân, đuổi "Cút cho xa!". Thế nhưng cô gái không bỏ đi, vẫn cứ cười ngây dại quanh quẩn trong làng.

    Hồi đó, cha tôi đã 35 tuổi. Cha làm việc ở bãi khai thác đá bị máy chém cụt tay trái, nhà lại quá nghèo, mãi không cưới được vợ. Bà nội thấy con điên có sắc vóc, thì động lòng, quyết định mang cô ta về nhà cho cha tôi, làm vợ, chờ bao giờ cô ta đẻ cho nhà tôi "đứa nối dõi" sẽ đuổi đi liền. Cha tôi dù trong lòng bất nhẫn, nhưng nhìn cảnh nhà, cắn răng đành chấp nhận. Thế là kết quả, cha tôi không phải mất đồng xu nào, nghiễm nhiên thành chú rể.

    Khi mẹ sinh tôi, bà nội ẵm cháu, hóp cái miệng chẳng còn mấy cái răng vui sướng nói: "Cái con mẹ điên này, mà lại sinh cho bà cái đứa chống gậy rồi!". Có điều sinh tôi ra, bà nội ẵm mất tôi, không bao giờ cho mẹ đến gần con.
 

Bài học về tình bạn

Ở ngôi làng kia có một chú bé tuổi độ 16. Chú là một chú bé thông minh, tốt bụng, có những suy nghĩ khá sâu sắc so với lứa tuổi của chú. Thế nhưng, chú lại thiếu lòng tin và hay buồn rầu, chú luôn cảm thấy mình thiếu bạn.

Một ngày kia, như thường lệ, chú lại cảm thấy buồn chán và không có chuyện gì làm, chú lang thang một mình dọc theo bờ biển, lẩm bẩm tự than với mình:

-Chán quá đi! Ta buồn chẳng hiểu vì sao ta buồn? Chẳng có ai hiểu ta! Chẳng có ai làm bạn với ta và thật sự coi ta là bạn.

Cây, Lá và Gió

“Nếu bạn muốn có tình yêu của ai đó… đầu tiên hãy yêu người đó trước đã”
    Cây

    Lý do tôi được gọi là cây là vì tôi thích vẽ cây, một thời gian dài, tôi vẽ một cái cây nhỏ ở góc những bức tranh của tôi. Tôi đã từng hẹn hò với năm cô gái khi tôi còn học dự bị đại học, trong số đó có một người tôi rất mến, rất mến nhưng lại không có can đảm để quen cô ấy. Cô ấy không có khuôn mặt xinh đẹp, không có những ngón tay thon dài, không có một ngọai hình nổi bật, cô ấy là một cô gái hết sức bình thường.
    Tôi thích cô ấy, thật sự thích cô ấy, tôi thích sự ngây thơ, thích nét tinh nghịch, thích sự dễ thương , thông minh và yếu ớt của cô ấy. Lý do mà tôi không quen với cô ấy là vì tôi nghĩ người quá bình thường như cô ấy thì không hợp với tôi. Tôi cũng sợ rằng khi quen nhau rồi thì những tình cảm tốt đẹp tôi dành cho cô ấy cũng tan vỡ. Một phần cũng sợ những tin đồn sẽ làm tổn thương cô ấy. Tôi nghĩ rằng nếu cô ấy thật sự dành cho tôi thì cuối cùng cô ấy cũng sẽ là của tôi và tôi không việc gì phải từ bỏ mọi thứ vì cô ấy. Lý do cuối cùng đã khiến cô ấy ở bên cạnh tôi suốt 3 năm. Cô ấy nhìn tôi theo đuổi những cô gái khác và.. tôi đã làm cô ấy khóc suốt 3 năm đó…

Tiểu ngạ quỷ bên cầu Nại Hà

Ai cũng nói hễ chết không còn vương vấn. Bao nhiêu chuyện đời vẫn kể đấy thôi. Không mất không hết. Không tử không sinh...Tôi là một ngạ quỷ.

Tôi là một tiểu ngạ quỷ lắm chuyện ở dưới Âm ty, hầu hạ dưới quyền Ty chủ cõi Luân hồi.

Chúng tôi được coi là loài ti tiện nhất thấp bé nhất trong cõi đất trời, chỉ sống trong địa ngục tăm tối, đời đời kiếp kiếp.

Công việc của tôi là đi tuần bên cầu qua (sông Lú), một việc nhàn hạ, bởi ngoài những bóng hồn lẻ quỷ đói đôi khi đi qua, thì không có gì xảy ra, sẽ chẳng có gì xảy ra.

Tôi thường đờ đẫn ngồi bên cầu Nại Hà, đờ đẫn nhìn những hồn phách cô đơn, lẻ loi bay qua.


Con nhện trước miếu quan âm

Trước miếu Quan Âm mỗi ngày có vô số người tới thắp hương lễ Phật, khói hương nghi ngút.

Trên cây xà ngang trước miếu có con nhện giăng tơ, mỗi ngày đều ngập trong khói hương và những lời cầu đảo, nhện dần có Phật tính. Trải nghìn năm tu luyện, nhện đã linh.

Một ngày, bỗng Phật dạo đến ngôi miếu nọ, thấy khói hương rất vượng, hài lòng lắm. Lúc rời miếu, ngài vô tình ngẩng đầu lên, nhìn thấy nhện trên xà.

Phật dừng lại, hỏi nhện: “Ta gặp ngươi hẳn là có duyên, ta hỏi ngươi một câu, xem ngươi tu luyện một nghìn năm nay có thật thông tuệ chăng. Ðược không?”

Nhện gặp được Phật rất mừng rỡ, vội vàng đồng ý. Phật hỏi :

“Thế gian cái gì quý giá nhất?”

Nhện suy ngẫm, rồi đáp: “Thế gian quý nhất là những gì không có được và những gì đã mất đi!”. Phật gật đầu, đi khỏi.
Blog 4 mùa hoa cỏ: Con nhện trước miếu quan âm